Nguyễn Lương Tuấn

Nơi Chốn ấy Không Còn






Trời sáng quá, một màu trắng xóa
Xa rất xa thấp thoáng ánh cầu vồng
Có bóng ai như dáng mẹ về
Bên cửa sổ nhìn con mắt ngấn lệ
Mẹ sầu thảm đôi tay dài chới với
Con trong này khóc thét mẹ ơi
Sao mẹ không vào vẫn đứng ngoài hiên
Con xa quá một đời thương nhớ mẹ
Mẹ bỏ đi khi con 9 tháng tuổi
Hình hài bé nhỏ ký ức mịt mờ
Con chỉ hình dung mẹ khi đi cùng chị
Đến bến đò Doi qua một chuyến đò
Ở đó có dì, ôm nựng cháu yêu
Thời gian trôi dạt, ký ức ngút ngàn
Con nhớ mẹ
Nhớ nơi chốn ngày xưa
Đường Ôn Như Hầu đi ra Nghĩa địa
Cồn Mồ ngày ấy,
Nơi mẹ nằm cây cỏ ngát xanh
Chị và con vẫn đến ngồi bên mộ mẹ
Mơ ước một đời thấy bóng mẹ yêu
Giờ đây chị không còn,
Cồn Mồ đã xóa sổ
Con một mình tuổi già tóc bạc
Vẫn nhớ mẹ … như ngày con còn bé dại
(Để nhớ ngày giỗ mẹ)

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 21 tháng 4 năm 2022

Bình luận về Bài thơ "Nơi Chốn ấy Không Còn"